Theo thời gian nhìn lại cũng đã sắp tròn một năm đánh dấu những mốc son lịch sử trong đời sống tinh thần của tôi . Ngồi, ngẫm, nghĩ và viết lại tất cả mọi kỷ niệm lại ùa về như mới diễn ra ngày hôm qua vậy. Có những câu nói, những hình ảnh như vừa tái hiện ngay lúc này, ở đây và bây giờ.
Câu chuyện thứ nhất : Ngày hạnh phúc 16/06/2017.
Nhận được thư mời của BTC chương trình cuộc thi Ăn chay hạnh phúc tôi vô cùng vui sướng. Vui sướng không phải vì mình sẽ được ghi nhận bằng một giải thưởng (thực sự lúc đó BTC chưa công bố giải) mà bởi vì tin nhắn của tôi đã được chấp nhận một cách rất trân trọng . Tôi rón rén nhắn tin bày tỏ nguyện vọng của tôi tới đại diện BTC . Nguyện vọng nho nhỏ đó là :Tôi muốn mời hai người mẹ của tôi đến để tham gia buổi lễ trao giải và lời đề nghị đã được chấp nhận.
Trong tâm mình, tôi muốn đưa hai người phụ nữ đã vất vả cả đời lo toan cuộc sống cho con cháu đến một buổi lễ rất trang trọng này – nơi mà tôi biết chắc sự an lành và tình thương yêu sẽ lan tỏa ngập tràn trong không gian. Mặt khác, tôi thực sự muốn gieo duyên cho hai người mẹ tôi yêu thương kính trọng đến với việc thiện lành nhất đó là ăn chay.
Bạn sẽ hỏi tôi tại sao ăn chay lại là việc thiện lành nhất ? Xin trả lời bạn yêu quý: Ở độ tuổi đang gấp rút sống chạy đua với thời gian thì việc thiện mà những người già có thể thực hiện được một cách dễ dàng nhất chính là việc nấu những bữa ăn chay thanh tịnh và thưởng thức cùng con cháu. Kết quả cho sự nỗ lực ấy ngoài giải thưởng nhận được từ BTC trong niềm vui vỡ òa mẹ của tôi đã thốt lên “Thôi tết này mình không thịt gà để cúng giao thừa nữa con nhé” – Tôi mừng vui khôn xiết.
Suy ngẫm sau cùng Ăn chay rất hợp với người già ở mọi phương diện !
Tin vui hạnh phúc tiếp nối ngày hạnh phúc 16/06/2017.
Sau khi lễ trao giải kết thúc Tôi nhớ đến lời nói của TS Nguyễn Mạnh Hùng :” Muốn gieo duyên ăn chay cho ai cần phải mời người đó dùng những món ăn chay thật ngon và bổ dưỡng “. Trong ý thức của bản thân luôn muốn cho mọi người cùng chung sống hiểu được ăn chay không phải là cách ép xác khổ hạnh, nói đến ăn chay không phải là hình ảnh một mâm cơm được dọn ra với lạc rang, đậu phụ và rau nên tôi đã quyết định dùng số tiền thưởng của mình làm hai việc: Một là, giành một phần nhỏ làm quà cho một em sinh viên đang mắc bệnh hiểm nghèo sống tại Thanh hóa. Hai là, mua một số món ăn tại Nhà hàng chay Aummee mang về cho gia đình cùng thưởng thức. Vì khéo léo sắp xếp nên trong không khí chúc mừng tôi nhận giải thưởng các món ăn chay trở nên ngon kì lạ . Ai cũng bảo Ăn chay như này sướng quá!
Chia vui cùng người thân và đồng nghiệp tôi vội vã tới sân bay khởi hành cho chuyến công tác tại Bình Dương và chỉ kịp trao vội cho chồng tôi cất giữ kỷ niệm chương của chương trình và 10 cuốn sách rất hay của Nhà sách Thái Hà. Lan tỏa niềm vui ấy tôi đã mời các anh chị em đồng nghiệp trong chi nhánh Công ty Minh Cường tại Bình Dương một bữa cơm chay và cùng mọi người tới chùa Giác Ngộ tại Quận 3 TP Hồ Chí Minh để tham gia chương trình hiến máu nhân đạo.Mọi sự diễn ra trong hạnh phúc!
Câu chuyện thứ hai: Tiếp tục ăn chay hay dừng lại?
Điều bất ngờ và diệu kỳ hơn đã đến, bác sĩ thông báo cho tôi biết rằng tôi đang mang thai. Hạnh phúc thay nước mắt đã tuôn rơi!
Khó khăn lớn nhất của tôi đó là áp lực từ phía những người thân, đồng nghiệp về việc tôi ăn chay. Theo cách mọi người nghĩ ăn chay sẽ làm ảnh hưởng xấu tới sự phát triển của thai nhi.
Thực sự gần hai năm chay trường với những hiểu biết nông cạn của bản thân về việc cân đối dinh dưỡng cho các bữa ăn chưa nhiều nên tôi cũng hơi hoang mang (vì việc ăn chay của tôi xuất phát từ một lý do rất đơn giản và tự nhiên đó là thương yêu các loài khác đang cùng chung sống) . Tôi đã suy nghĩ nhiều đêm để đi tới quyết định “Tùy duyên” cho chế độ ăn uống thai kỳ của mình. Việc chấp nhận sự tùy duyên của tôi đã chứng tỏ tôi còn rất non nớt, yếu đuối trước những lời lên án phản đối của mọi người về việc ăn chay khi mang thai.
Quãng thời gian cam go của tôi bắt đầu . Mẹ tôi vì thương con yêu cháu nên lại từ bỏ ý niệm không sát sinh. Bà làm một vài món gà rồi gửi đến cho tôi (nhà tôi cách nhà mẹ 25km) – Mẹ thủ thỉ qua điện thoại với tôi lúc to lúc nhỏ: “Mẹ biết con không muốn ăn những thứ đó nhưng hãy nghĩ đến đứa trẻ, hãy để cho em bé ra đời được khỏe mạnh . Con cũng lớn tuổi rồi thể trạng không được như xưa..vv..
Khi thấy tôi phân tích về việc ăn chay và không muốn dùng các món ăn liên quan tới thịt động vật thì bà giận, bà bảo: “Mẹ biết sát sinh là có tội nhưng tội với con vật chứ đừng để có tội với con mình. Thôi con à, ăn đi bao nhiêu tội lỗi mẹ gánh chịu hết cho con”. Nghe đến đây màn hình điện thoại ướt nhèm, tôi cố gắng dùng tay nhấn vào nút kết thúc cuộc gọi mà sao không thể tắt. Điện thoại mất chức năng hay tôi đang rơi vào trạng thái vô cảm. Bưng bát cháo gà hầm của mẹ mà nước mắt cứ trào ra lời của mẹ lại văng vẳng bên tai: “Cứ ăn đi con bao nhiêu tội lỗi mẹ gánh hết”. Tôi đặt tay mình lên bụng nơi đang bao bọc trái tim nhỏ bé đáng yêu, nơi sự sống đang được gieo trồng đang lớn dần lên rồi thầm nói: “Con à mình cùng nợ nhé con !Con hãy cố gắng chuyển hóa để trở nên mạnh mẽ và ra đời làm người lương thiện có ích cho đời”. Tôi ăn rất nhanh như chưa hề biết là mình đang ăn vậy!
Vì đi làm khá xa (nơi tôi làm việc cách nhà 27 km) nên tôi thường chuẩn bị sẵn bữa trưa cho mình,cũng có rất nhiều chị em đồng nghiệp cùng ở lại cơ quan giống như tôi. Mọi người biết tôi thực hiện chế độ chay trường từ trước, biết tôi đang mang thai nên các món tôi mang tới trường luôn được quan tâm đặc biệt . Người không ở lại ăn trưa thì trước khi ra về không quên ngoái lại dặn tôi: “Ăn uống cho đủ chất đừng kiêng khem mà khổ con em nhé!”. Người ở lại ăn cùng thì e dè khi nhìn thấy bữa cơm của tôi rau nhiều hơn thịt. Mọi người ngồi gần ai nấy rất nhanh tay trước khi ăn đều chia sẻ các món ăn mặn như gà xào, thịt rán, cá kho vv… gắp vào bát cho tôi. Lúc này tôi đón nhận và hiểu rằng ai cũng thương con tôi hơn tôi vậy.
Bốn tháng đầu thai kì trôi qua khá chật vật trong lưỡng lự: ăn hay không ăn các loại thực phẩm liên quan đến thịt động vật; thương hay không thương con, đủ chất hay thiếu chất vv… Rất nhiều câu hỏi trước mỗi bữa ăn của tôi.
Sang tháng thứ 5 đột nhiên sức khỏe của tôi có vấn đề với một số triệu chứng không được an toàn cho thai nhi. Bác sĩ cho tôi biết, tôi bị tiểu đường thai kỳ, ối nhiều và cần thực hiện chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt. Cùng đi khám với tôi là một em gái với việc mang thai lần đầu cũng ở trong tình trạng như tôi nhưng tuổi thai lớn hơn – cô em khác xã cùng huyện. Do duyên gặp gỡ này chúng tôi đã kết bạn và liên lạc với nhau sau đó qua điện thoại.
Sau thông báo của bác sĩ tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì lúc này không phải lưỡng lự hay dè chừng áp lực trong mỗi bữa ăn với người thân (tôi đã được giải phóng trong ăn uống có thể ăn những thứ mình thích). Lo vì nếu tôi ăn như vậy liệu có đủ chất, liệu có gây ra điều gì có lỗi với con trai của mình? Nhưng trước mắt là ăn những thứ mình nghĩ là tốt và mình thích. Vậy là các bữa ăn của tôi bắt đầu nhẹ nhàng hơn với các loại hạt như đậu, macca, mè đen… các loại rau củ quả với lượng nhiều hơn…những người bạn thân vẫn gửi cho tôi trứng sạch và không quên kèm theo lời nhắn: “Trứng không trống nhé”. Tôi theo dõi bệnh tiểu đường thai kỳ rất kỹ.
Mỗi ngày lấy máu thử bảy lần: trước ăn sáng, sau ăn sáng một giờ, sau ăn sáng hai giờ, sau ăn trưa một giờ, sau ăn trưa hai giờ, sau ăn tối một giờ, sau ăn tối hai giờ. Những ngày đầu ấy diễn ra thật căng thẳng với những con số liên quan đến đường huyết trong máu: hồi hộp lo lắng sau mỗi lần dùng một loại thực phẩm mới. Các ngón tay (trừ ngón cái và ngón út) ê ẩm (không muốn nói là nó đã quá bầm dập cho việc lấy máu thử đường). Thật kỳ diệu thay các thực phẩm hạt củ, quả, rau, gạo lứt đã giúp tôi ổn định đường huyết trong máu. Vậy là cái duyên ăn chay thực sự trở lại với tôi trong hân hoan vui mừng. Thai nhi vẫn lớn lên từng ngày theo đúng giai đoạn cần phát triển.
Nhớ lại cô em gái mới quen cùng đợt khám qua trao đổi điện thoại tôi được biết bạn ấy không thể thực hiện chế độ ăn mà tôi đã chia sẻ. Bạn ấy nói rằng: “Ăn như chị em nghĩ sẽ không tốt cho con, không thể đủ chất được” .Từ suy nghĩ đó các món tẩm bổ sơn hào hải vị vẫn được nạp vào cơ thể mẹ bầu trong tình trạng đường huyết cao.
Trước khi tôi sinh hai tháng, tôi có gọi điện thỏi em ấy: “Alo em à, hai mẹ con em khỏe không ? Em chuẩn bị sinh chưa?”. Giọng đầu dây bên kia nấc lên chua xót: “Chị ơi em mất con rồi”. Tôi bàng hoàng không tin vào tai mình hỏi giật: “Sao vậy em? Em được hơn tám tháng rồi cơ mà? Sao như vậy được?” Giọng nghẹn ngào người em gái nói trong tiếng nấc: “Em không nghe chị , không theo phác đồ điều trị của bác sĩ ,đường huyết em cao quá, vài ba ngày trước khi xảy ra sự việc em không còn cảm nhận được các cử động của con, vội đi kiểm tra thì tim con đã ngừng đập từ lúc nào mà em không biết. Bác sĩ nói là chỉ số đường huyết của em quá cao chị ạ và đó có thể là nguyên nhân chính đã giết chết con em”. Nghe đến đây tôi bàng hoàng và lòng tự nhủ phải mạnh mẽ trong việc thực hiện nghiêm ngặt chế độ ăn tưởng chừng như khổ hạnh của mình. Tôi ăn chay trong niềm tin và hạnh phúc!
Cuối cùng giây phút chờ mong đã đến. Tôi bước đến bệnh viện với thể trạng hơi gầy, cái bụng rất to, bước đi nặng nề chậm chạp, chờ giờ khai hoa. Các chị em bên nội ngoại đã tề tựu đông đủ (thật sự là rất đông). Ai cũng lo lắng cho thể trạng của tôi. Rất nhiều tiếng đồng hồ trôi qua từ khi bắt đầu có dấu hiệu sinh nở cần phải nhập viện tôi chưa trải qua cơn đau nào?
Tâm trạng lo lắng của người thân hiện rõ trên từng khuôn mặt. Mọi người bắt đầu lo lắng không còn những câu chuyện phiếm, những tiếng cười thay vào đó là những lời bàn tán việc tôi có thể phải nhờ bác sĩ để can thiệp và dùng phương pháp mổ. Thấy được sự lo âu đó, tôi vẫn động viên mọi người cứ yên tâm rằng tôi sẽ sinh được và sẽ sinh sớm thôi. Biết đâu lại không phải đau đớn, quằn quại như các ca sinh đang diễn ra từng giờ xung quanh. Tôi rất tự tin nhưng trong lòng cũng có một chút lo âu, hồi hộp.
Đúng là lần sinh này của tôi khác quá, khác rất nhiều hai lần trước. Những lần sinh trước đó, tôi rất đau đớn khó nhọc từ giây phút xuất hiện dấu hiệu sinh cho tới khi em bé chào đời. Để vượt qua nỗi sợ và lo lắng ấy, tôi tiến hành đi bộ nhẹ nhàng và cầu nguyện: “Cầu cho tất cả các ca sinh nở được an toàn nhẹ nhàng”. Sau mỗi lần cầu nguyện tôi nhẩm đọc chú đại bi.
Thật diệu kì, chỉ trong vòng 30 phút sau tôi sinh em bé một cách an toàn không hề đau đớn . Đó là cảm xúc kì diệu, ngạc nhiên, bất ngờ nhất mà tôi trải qua trong đời sống đến giây phút này. Cả gia đình tôi đều vui mừng và lan truyền câu chuyện sinh nở của tôi. Ai cũng bảo là lạ và may mắn. Riêng tôi, mỗi lần ai đó hỏi lại điều này tôi tự hào, hạnh phúc mà nói rằng có lẽ do cháu ăn chay. Con trai Danh Tâm của tôi đã chào đời và đến với thế giới tươi đẹp này một cách nhẹ nhàng như vậy. Tôi vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng sau này con lớn lên sẽ kể cho con nghe, nói cho con biết để được thân người quý báu này con đã mang duyên nợ và hãy sống tốt con nhé, hãy sống để không phụ sinh mạng của các loài đã mất đi để nuôi lớn thân người này cho con.
Điều kỳ diệu hơn và giúp cho những người thân yêu của tôi hiểu rằng ăn chay không chỉ giúp tôi điều chỉnh bệnh tiểu đường thai kỳ, vượt cạn thành công trong nhẹ nhàng không đau đớn mà bé sinh ra hoàn toàn bình thường và khỏe mạnh. Cho đến lúc này, khi tôi ngồi viết lại câu chuyện sinh nở của mình con đã được ba tháng mười ngày, trải qua những mũi tiêm phòng vắc xin đa bào rất căng thẳng nhưng với con lại rất nhẹ nhàng êm ái.
Tôi nghiệm ra rằng hầu hết mỗi chúng ta để lớn lên đã nương tựa vào sinh mạng của rất nhiều loài từ thảo mộc cho đến các loài hữu tình, vậy hãy sống sao cho thật có ích để không phụ sinh mệnh của các loài đã nương nhờ vào thân ta mà làm việc thiện lành. Khi biết được điều này Tôi mong rằng bạn cũng sẽ ăn chay và cầu mong bạn cũng nhận được nhiều an lành, hạnh phúc!
Câu chuyện thứ ba :
Sinh lão bệnh tử ai cũng phải trải qua nhưng làm sao đi qua nó nhẹ nhàng và thanh thản?
Câu chuyện thứ nhất Tôi kể bạn nghe – bạn yêu quý đó là câu chuyện giúp ta nhận ra cách mà về già ta vẫn có thể làm việc thiện lành từng giây từng phút bằng việc ăn chay và nếu bạn có thể giúp cha mẹ thực hiện được việc tốt đẹp này chính là bạn đang gieo sự an lành hiểu biết và thương yêu tới con của bạn.
Câu chuyện thứ hai tôi kể bạn nghe – bạn yêu quý đó là một minh chứng giúp bạn mạnh mẽ hơn tôi, kiên định hơn tôi trong vấn đề sinh con theo cách chia sẻ thương yêu tới muôn loài – Con bạn sẽ chào đời trong nhẹ nhàng và hạnh phúc sẽ được nhân lên gấp bội.
Câu chuyện thứ ba tôi kể bạn nghe sau đây- bạn yêu quý, nó đã và đang diễn ra cách đây một tháng có lẻ…
Mẹ tôi người đã thay đổi liên tục trong việc ăn hay không ăn chay bà đã mắc phải bệnh hiểm nghèo. Tôi nhớ rất rõ vào một đêm khi tôi đang cho con ngủ chuông điện thoại kêu lên. Theo phản xạ bảo vệ thành quả ru con của mình tôi chộp lấy chiếc điện thoại nói rất nhanh: “Em đang cho cháu ngủ”. Chưa kịp nói câu tiếp theo đầu dây bên kia – chị gái tôi báo cho tôi một tin sét đánh: “Mẹ mắc bệnh K em ơi!”. Tôi không tin vào tai mình nhưng chị tôi đã nói rất chắc chắn rồi.
Đột ngột quá, lo lắng quá, căng thẳng quá tôi đặt vội con xuống giường chạy ra phòng khách. Bầu không khí lúc này thật ngột ngạt, tôi cần thở, thở thật sâu nhìn xa ánh sáng phát ra từ những tòa cao ốc ngút trời bỗng nhiên đủ màu mờ nhạt, ẩn hiện. Tôi biết mình đang khóc. Hít thêm vài hơi thở, tôi cố trấn an tinh thần và suy nghĩ tích cực hơn. Cái tích cực trong tôi lúc này là cầu nguyện. Tôi cầu nguyện mười phương chư Phật, chư Phật mười phương. Tôi cầu nguyện Hội thượng Phật bồ tát giúp mẹ tôi qua cơn bạo bệnh và điều mà tôi có thể cam kết lúc này không gì hơn khác đó là phát nguyện ăn chay không hại sinh mạng muôn loài.
Ngay sáng hôm sau, tôi cùng con khăn gói quả mướp về quê với mục đích gìn giữ nêu cao tinh thần lạc quan chống đỡ bệnh cho mẹ tôi. Đối mặt với những quan điểm phải bồi dưỡng sức cho mẹ bằng những bữa thịt cá, tôi lên mạng tìm hiểu về thực phẩm theo hướng thuần chay cho mẹ, đọc cho mẹ hiểu về bệnh và khơi gợi tình thương của mẹ tới các loài hữu tình. Mẹ tôi hiểu rất nhanh những suy nghĩ của tôi. Nhìn cách mẹ cười vui từ chối các món ăn mặn mà lòng tôi tràn ngập niềm tin chiến thắng.
Mẹ tôi nhập viện trải qua ca phẫu thuật dài hơn ba tiếng đồng hồ, một tuần chờ đợi kết quả sinh thiết sau mổ và ngày quan trọng đã đến. Tôi hồi hộp chờ đợi bác sĩ gọi tên trả kết quả . Lại là những giây phút cần tập thở. Nhưng tôi không thể thở được nữa khi bác sĩ báo tin mẹ tôi tiếp tục được sống mà không cần dùng đến các phương pháp điều trị tích cực như tia xạ… Lúc này tôi nhìn bác sĩ như một vị Bụt vậy, bác sỹ đã mang đến cho Tôi niềm vui vô bờ.
Bác sĩ nhẹ nhàng bước đến giường bệnh của mẹ tôi và nói với anh chị em của tôi rằng may mắn là bệnh được phát hiện sớm và gia đình hãy về giết trâu mổ bò để ăn mừng đi. Nghe đến đây tôi giật mình lo sợ điều mà bác sĩ nói đó sẽ được thực hiện. Ngày mẹ tôi xuất viện (cách đây không lâu), tôi sắp xếp việc gia đình và người trông con để đến bệnh viện phụ chị tôi đưa mẹ ra viện.
Điều mà tôi trăn trở nhất đó là bữa tiệc liên hoan của gia đình và tính mạng của những con vật sẽ bị đe dọa cho bữa tiệc ấy. Thật may mắn mẹ đã cảm nhận được nỗi niềm lo lắng của tôi. Trước khi lên xe rời khỏi bệnh viện trong nét mặt còn nhiều đau nhức từ vết mổ ánh mắt mẹ sáng lên vui tươi nói với tôi rằng: “Yên tâm con nhé, mẹ hiểu con muốn nói với mẹ điều gì. Mình cũng cần mạng sống mà con. Mẹ sẽ nói với các anh chị!” Tôi ôm mẹ trong nước mắt hạnh phúc. Niềm vui sướng không chỉ vì mẹ Tôi bệnh nhẹ mà còn vì mẹ tôi đã trải lòng yêu thương nhiều hơn tôi nghĩ. “Con cảm ơn mẹ! Con vẫn luôn cầu mong cha mẹ sẽ đồng hành với chúng con mãi mãi dù biết rằng điều đó là không thể nhưng với việc hiểu và trân quý sinh mạng muôn loài con tin chắc rằng mẹ sẽ sống những ngày tháng an lành và bình an nhất” Tôi thầm nguyện cầu như vậy.
Suy nghiệm lại một điều rằng bệnh và họa đều do từ miệng mà ra nên bạn yêu quý, hãy cố gắng chắt chiu sự an lành cho thân và tâm từ việc ăn chay bạn nhé. Nếu SINH – LÃO – BỆNH nhờ ăn chay mà nhẹ nhàng thì tôi nghĩ TỬ nghiệp cũng sẽ được thanh thản!
Đã hơn ba giờ sáng. Giờ tốt bắt đầu cho một ngày mới. Tôi xin gửi mọi sự an lành tới bạn ! Cảm ơn bạn đã lắng nghe những câu chuyện của tôi!
Xin hân hoan gửi tới bạn bức ảnh của con trai tôi cháu Nguyễn Danh Tâm khi tròn một tháng tuổi và một số bức gần đây.
Chúc cuộc thi thành công tốt đẹp! Chúc BTC luôn mạnh khỏe, thân tâm thường an lạc!