Môi trường làm việc tốt là môi trường ở đó không chỉ giúp bản thân phát triển những thứ sẵn có mà còn khám phá khả năng tiềm ẩn của mỗi cá nhân, trao thêm cơ hội để cống hiến và làm giàu kinh nghiệm sống. Tôi đã và đang được làm việc trong môi tường như thế.

Một môi trường mà ở đó không có sự phân biệt cao thấp vị trí chức vụ, khó khăn được chia sẻ, niềm vui của đồng nghiệp là hạnh phúc của chính mình:  Trẻ trung- Năng động và Sáng tạo. Tôi đã và đang được hòa mình trong môi trường ấy.

Chắc bạn cũng như Tôi đều thấy thật ấm áp khi cha mẹ được quan tâm chăm sóc những ngày Vu Lan hay tết đến xuân về. Mỗi ngày làm việc là mỗi ngày bạn góp một chút công sức để xây nên những ngôi trường những con đường cho trẻ em vùng cao. Tôi đã và đang cống hiến làm việc cho một Công ty như thế.  Vì thế với Tôi để nói

         “ TÔI YÊU MCC LÀ CHƯA ĐỦ”.

Nguyễn Thị Thanh Hải

PP.KT-HCNS

Phạm Thanh Sơn

PP. Kinh doanh

Tôi đã từng đọc ở đâu đó câu nói: Lựa chọn nghề nghiệp cũng là lựa chọn một “mối nhân duyên”.

Với vai trò là PP Kinh Doanh, trải qua các công ty khác nhau, cuối cùng tôi chọn MCC làm bến đỗ, bởi tôi nhận ra ở nơi đây vào những lúc khó khăn, tôi cảm nhận được Sự đồng lòng – Sự nỗ lực – Cống hiến và quan trọng là ý chí cùng nhìn về một hướng cho ngôi nhà chung của mỗi người.

Đôi khi đồng cảm không được tạo bởi sự trường kỳ của thời gian mà chỉ cần trong khoảnh khắc.

Với vai trò là người dẫn dắt,  tôi luôn quan niệm đích đến cuối cùng của người kinh doanh không phải là tiền, mà là danh dự, uy tín, khách không mua những gì bạn làm ra – mà khách hàng mua lí do bạn làm ra chúng.

Lựa chọn MCC là nơi làm việc, gắn bó và cống hiến là điều mà tôi chưa bao giờ cảm thấy thất vọng!

Tôi bắt đầu làm việc ở MCC từ khi mới ra trường. Thực sự cảm thấy biết ơn vì công ty đã tạo điều kiện cho một sinh viên mới ra trường như tôi.

Tại MCC các buổi đào tạo được tổ chức thường xuyên và bài bản, các anh chị cấp trên nhiệt tình chỉ dạy,  nhờ vậy tôi đã có được những kiến thức kỹ năng cần thiết cho công việc và sớm hòa nhập vào công ty.

Tôi biết rằng không phải ai cũng có may mắn tìm được một công việc phù hợp, có thu nhập, đam mê với nghề và cống hiến trong một môi trường ngập tràn yêu thương.

Trong khi tôi có tất cả những điều đó, tôi cảm ơn MCC- là niềm tự hào, gắn bó, là niềm tin và tình yêu trong trái tim tôi.

Nguyễn Thị Bình

NV TC Kế Toán

Lê Văn Chung

CB KỸ THUẬT

“Anh muốn làm việc với các bạn trẻ nhiệt huyết để cùng nhau khai mở những con đường mới, lĩnh vực mới mà người khác chưa đi”- Đó là những chia sẻ của TGĐ Nguyễn Danh Minh trong buổi đầu tiên gặp mặt. Và kể từ ngày đó tôi đã trở thành một thành viên của MCC. Trải qua hơn một năm làm việc- thời gian không nhiều nhưng cũng đủ để hiểu văn hóa công ty, hiểu được phương châm làm việc, định hướng của lãnh đạo, và quan trọng là hiểu được những con người làm việc nơi đây.

Có người đã từng nói, nếu muốn đo mức độ ý nghĩa mỗi ngày trôi qua của bạn, thì thời gian bạn đi làm sẽ chiếm vai trò tiên quyết. Nếu bạn trải qua 8 giờ tồi tệ, tẻ nhạt ở nơi làm việc thì cả ngày đó của bạn sẽ chẳng còn nhiều ý nghĩa. Ngược lại, nếu bạn trải qua 8 giờ việc phấn chấn, thì cả ngày đó dù công việc có bận rộn căng thẳng đến đâu, bạn cũng sẽ ra về tràn trề năng lượng. Với tôi, tại Minh Cường, mỗi ngày khi thức dậy đi làm và khi rời khỏi bàn làm việc, đều cho tôi một cảm giác háo hức, hài lòng.

Nếu để lựa chọn một nơi làm việc, MCC– sẽ không phải lựa chọn tốt nhất cho các bạn thích công việc an toàn, rảnh dỗi. Nhưng ở MCC- chắc chắn là sự lựa chọn tuyệt vời cho các bạn trẻ nhiệt huyết, năng nổ và muốn chinh phục bản thân. Tại đây, có các Anh Chị đồng nghiệp chan hòa, nhiệt tình và vô cùng dễ mến. Tại đây có môi trường làm việc Thiện Lành, khi mọi người luôn che chở bảo vệ giúp đỡ nhau.

Cảm ơn Ban lãnh đạo công ty đã kiến tạo, đã định hướng để tập thể cán bộ công nhân viên MCC có môi trường làm việc như hiện nay!

Hãy cùng nhau chiêm nghiệm những tâm tư, tình cảm của toàn thể CBNV dù đang bôn ba ở nơi nào, cũng chợt tỉnh giữa vòng xoay của cuộc đời mà nhớ về mẹ cha qua các dòng thơ, lời văn …chứa đựng đầy yêu thương gửi đến những đấng sinh thành, là động lực giúp chúng ta vượt qua cách trở tâm lý vì công việc, vì dịch Covid-19…

Nguyễn Thị Thanh Hải – 040 – P.KT-HCNS -Bình Dương, 25/07/2021

ÁNG MÂY CỦA ĐỜI CON

Trời Bình Dương nắng chói chang, lồng lộng
Mây kéo ùn ùn, dào dạt tuôn mưa
Nơi xứ người, con hồi tưởng chuyện xưa
Vu Lan về càng thương cha nhớ mẹ…

Ngày ấy, khi chúng con còn thơ bé
Chưa hiểu cảnh nhà vất vả đông con
Chưa thấu được lòng cha mẹ héo hon
Nuôi học hành, tám miệng ăn qua bữa
Truyền thống làng có nghề nan nứa
Vay trả trả vay lần hồi cũng qua ngày
Trưa hè oi ả, con được giấc ngủ say
Nhờ chân bố giật quạt ngang xà nhà lách cách
Bữa cơm ngon có cá, cua, tôm, chạch
Nhờ mẹ tát mương sau buổi cấy xế trưa
Chúng con vô tư nhận miếng cơm nắm thừa
Bố mang về sau ngày đi rừng vất vả
Thương chúng con cơm nhà nhiều sắn quá
Nên bố để dành làm quà tặng trao tay
Bên ánh đèn khuya, mẹ miệt mài vá may
Mong chúng con có áo quần lành lặn
Sớm tinh sương vội đồ nồi bánh sắn
Nhường nhịn, chắt chiu dạy dỗ con ngoan hiền…

Gần ba mươi năm xa cách triền miên
Con tần tảo lo gia đình nho nhỏ
Nghe tin dịch, cha mẹ không quản khó
Hớt hải gửi đậu, miến, bí, khoai, cà…
Gọi điện nhắc: “Hãy ở yên trong nhà,
Cùng cả nước chung tay chống dịch!”
Mắt con nhòe lệ, trái tim như lỡ nhịp
Còn gì bao la hơn nghĩa mẹ tình cha?

Vu Lan đến, con dâng hiếu hạnh thiết tha
Khắc ghi công ơn sinh thành dưỡng dục
Cha mẹ đã khơi bao nguồn nghị lực
Sống đức đạo, nhân nghĩa, chân thành
Con cháu học tập, lập nghiệp thành danh
Xứng ân đức mẹ cha hằng mong đợi
Cha mẹ là những áng mây vời vợi
Che chở chúng con râm mát trọn đời!

BÔNG HỒNG HIẾU HẠNH

Như cây có cội, như suối phải có nguồn
Chúng con trưởng thành khắc ghi mãi công ơn
Nghĩa mẹ với tình cha bao la vô hạn
Tháng bảy Vu Lan dâng bông hồng hiếu hạnh
Đa tạ song thân ân nghĩa đã sinh thành

Cha mẹ sinh con khi mái tóc còn xanh
Dưỡng dục nên người đổi bằng màu bạc trắng
Vai áo xơ sờn bởi sớm mưa chiều nắng
Bàn tay chai sần vì vất vả mưu sinh

Những ngày bão giông, cha chỉ có một mình
Vác chũm lặng thinh thức trắng đêm kiếm cá
Từng dấu chân cha in đường rừng xa lạ
Kẽo kẹt xe thồ chở gánh củi gánh khoai
Lo cơm bữa nay lại nghĩ cháo ngày mai…

Bao đêm khuya mẹ vẫn thao thức miệt mài
Mòn lõm mười móng tay vì chẻ nan đan cót
Tần tảo ruộng nương mồ hôi lăn từng giọt
Đất khách quê người đâu có chỗ tựa nương
Ánh mắt nụ cười vẫn chan chứa tình thương
Răn dạy chúng con sống thiện lương nhân ái…

Cha mẹ gieo hoa đời đã cho nhiều trái
Bên cha mẹ con như hồi còn thơ dại
Như lá nhỏ nép vào cây cha bóng toả
Như giọt nước hoà suối nghĩa mẹ bao la
Vu Lan về chúng con một dạ thiết tha
Dâng lên cha mẹ những bông hồng hiếu hạnh!

Tô Nam Anh – P. Kinh Doanh -Hà Nội , ngày 03 /08/2021

Trần Thị Hương – 0234–Nhà máy, Phú Nghĩa ngày 31/07/2021

Những ngày gần đây diễn biến dịch ngày càng phức tạp, để phòng chống dịch covid-19 công ty cho nghỉ dãn cách theo chỉ thị 16 của nhà nước. Là một người con gái đã đi lấy chồng xa, trong những ngày được nghỉ không còn bận bịu xoay quanh cuộc sống công việc con cái…… Nỗi nhớ quê nhà, bố mẹ anh chị em cùng mình lớn lên ngày một nhiều hơn. Giá như không có đại dịch này và được nghỉ mình sẽ cùng chồng con về thăm bố mẹ quê nhà, nhưng chỉ là giá như thôi…… Xin gửi gắm nỗi nhớ quê hương đặc biệt là người mẹ của mình qua những vần thơ sau….

VU LAN NHỚ MẸ

Mẹ ơi con mệt lắm rồi
Muốn về bên mẹ cho đời an yên
Quê nhà mình mẹ quạnh hiu
Thân già sức yếu biết làm sao đây
Chắp tay con lạy Phật Trời Cầu mong cho mẹ an vui tuổi già
Từ ngày con được sinh ra
Một mình mẹ đã sớm khuya tảo tần
Mong cho con được bằng người
Mẹ không quản ngại nắng mưa bão bùng
Lo từng chén nước bát cơm
Đắng cay mẹ chịu ngọt bùi dành con
Thân cò lặn lội sớm hôm
Để cho con được lớn khôn học hành
Thế rồi con đi lấy chồng
Con chưa đền đáp công ơn một ngày
Ngỡ rằng hạnh phúc đong đầy
Đôi mắt mẹ sáng hai hàng lệ rơi

Tiễn con về nơi xứ người
Ân cần mẹ dặn những lời ruột gan
Nhưng rồi bão táp phong ba
Cuộc đời xô đẩy con ra lỗi này
Để cho mẹ lại tháng ngày
Lo cho con gái quê người đục trong
Mẹ ơi số kiếp long đong
Hồng nhan bạc phận con đành chịu thôi
Vu Lan báo hiếu đến rồi
Con không về được mẹ đừng giận con
Mong ngày con trở về quê
Để được bên mẹ sớm chiều chăm lo
Ơn mẹ như biển như trời
Con xin mẹ hãy thứ tha con khờ
Mong rằng nếu có kiếp sau
Được làm con mẹ con xin đáp đền
Con yêu mẹ!…!…!

VU LAN NHỚ CHA MẸ

Cứ mỗi mùa vu Lan
Lòng con luôn rạo rực
Luôn nhớ mẹ nhớ cha
Mẹ đã sinh ra con
Sao mẹ không cùng con
Ở trên thế giới này
Lại bỏ con mẹ đi
Mẹ ra đi mãi mãi
Để cha phải buồn tủi
Con thì khát sữa mẹ
Cha con sống lủi thủi

Thời gian cũng trôi nhanh
Đến lúc mãn tang mẹ
Cha thủ thỉ bên con
Xin phép mẹ mẹ ơi
Cho cha đi bước nữa
Để cha có bạn bầu
Để con có thêm mẹ
Cuộc sống thêm vui vẻ

Con có mẹ có cha
Đang căng tràn hạnh phúc
Rồi một ngày oi ả

Cha bỏ mẹ con con
Sang thế giới bên kia
Lòng mẹ đau như cắt
Nhưng đã nén đau thương
Nuôi các con trưởng thành

Mùa vu Lan đến rồi
Bông hồng cài lên áo
Lòng con vui khôn tả
Thêm kính trọng mẹ cha
Và biết ơn tháng ngày
Mẹ vất vả vì con
Xin cầu trời khấn Phật
Để mẹ luôn mạnh khỏe
Vui vẻ bên con cháu
Sống an nhiên tuổi già

“Công cha cao ngất Trường Sơn
Nghĩa mẹ to lớn công ơn bằng trời
Tính sao công của mẹ cha
Sinh thành dưỡng dục bao la ngất trời
Hỡi ai còn mẹ còn cha
Xin đừng làm cha buồn mẹ khóc”

Nguyễn Thị Hòa – Nhân viên P.HCNS- Hà Nội ngày 09/08/2021

This image has an empty alt attribute; its file name is nguyen-thi-thom.png

TỰ ĐỀ: CHA MẸ LÀ QUÊ HƯƠNG

Ơn cha bóng núi âm thầm
Nghĩa mẹ lặng lẽ nước sông đầu nguồn
Một đời dãi nắng dầm sương
Nuôi con khôn lớn tình thương dạt dào

Trong mỗi chúng ta ai cũng thế, đều lớn lên bắt nguồn từ những người con, in hằn tuổi thơ là cả miền ký ức về Cha mẹ. Bằng ký ức này hay ký ức khác, bằng những khắc nghiệt hay vỗ về, tất thảy sâu thẩm vẫn là những yêu thương mà mỗi Bậc cha mẹ dành trọn cho con. Với tôi, ký ức về Cha mẹ, về những hành trình mưu sinh mà tôi nhớ, tôi được đồng hành vẫn là những cẩm nang cuộc sống cho đến tận bây giờ và mãi về sau. Có vô vàn điều muốn kể, muốn nói, muốn viết, mà có lẽ sẽ chẳng có điểm dừng cho bất cứ tựa đề nào về Cha, về mẹ. Xin kể bạn đọc một vài mẩu chuyện nho nhỏ của riêng tôi.

Ngày ấy, với gia đình tôi, nghề củi (hay còn gọi là củi mỏ đá) là nghề chính, vất vả và gian nan. Hành trình nghề củi của bố mẹ luôn bắt đầu từ 1h sáng cho đến 6h chiều tối. Tôi vẫn nhớ như in, 1h sáng mẹ tôi dậy nấu cơm, chuẩn bị cơm cho bố ăn và gói mang đi. Đồ ăn đơn giản lắm, “cơm trắng + muối vừng” hoặc cơm trắng với ít cá khô, được mẹ đựng trong lá chuối hoặc bọc giấy, có hôm thấy mỗi cơm trắng với vài lát cà nén, rắc thêm ít mì chính (loại cà được nén mặn, dùng ăn quanh năm). Khoảng 2h, đoàn người đi củi (cũng chỉ tầm 3-4 người) xuất phát, chiếc xe đạp lúc đi cũng chính là chiếc xe thồ củi lúc về. Tôi không biết là đi mãi đâu để lấy củi, ngày đó trong câu chuyện thi thoảng được nghe là đi mỏ núi đá, đoàn đạp xe từ 2h đến 6h sáng mới tới nơi, sau đó mọi người bắt đầu đi nhặt nhạnh từng cảnh củi, chặt những cây củi khô, leo hết đèo núi này qua đèo núi khác để gom thành từng bó (lọn). Trưa đến, xong buổi cơm trưa dưới chân núi, tất cả đóng củi lên xe và thồ về. Với những hậu phương ở nhà, cứ khoảng 2h là mẹ tôi cùng các bác, cô, thím… đi đón củi (rước củi). Trên xe củi của mẹ rước về, hôm nào cũng có những thức quà mà bố lấy về cho chị em tôi: là những con còi (ốc núi), là từng đẫn mía trắng (mía Đài Loan, cứng, rắn) bố xin bên lề đường, là những búp ré cay xè, là những bụi lá chè mật mơn mởn lá… Lúc ấy, chị em tôi chẳng đủ để hiểu sâu những vất vả và tình yêu của bố từ những món quà đơn sơ đó, cứ có là thấy vui rồi ăn, điều tất yếu ấy bỗng trở thành những ngóng trông mỗi biểu xế chiều.
Bố đi củi, rồi hôm sau bố làm củi (chia củi, bó củi thành từng lọn nhỏ hơn), tôi và mẹ đi chợ bán. Những hôm đúng phiên chợ (cách nhà 20km), hai mẹ con, mỗi người một xe chở đi bán. Có hôm không bán được (người ta vẫn hay gọi là ế), tôi lại theo chân mẹ đi gạ cho những người quen, những người thường hay mua củi mà mẹ tôi biết. Vào những ngày không phải phiên chợ, gắn liền với những chuyến chở đi khắp huyện bán rong, hôm thì bán được dọc đường, hôm thì vào gạ từng nhà… Cứ thế ngày qua ngày, hành trình nghề cùi cứ lặp đi lặp lại cho đến khi nghề củi không ai đi nữa, bố cũng không đi và chuyển sang những công việc khác.
Sau nghề củi không đi nữa, bố mẹ tôi tập trung làm nông và làm thuê vào mỗi vụ mùa (gặt lúa, cấy hái, làm cỏ…) cho đến tận bây giờ. Tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh: có những thời điểm vào vụ, ở đầu ngõ luôn văng vẳng và tấp nập tiếng người tới mượn bố mẹ đi làm, không được thì nhờ tìm hộ. Nó vốn dĩ trở thành một nghề mặc định, cứ hễ gia đình ai cần là đều nghĩ ngay đến bố mẹ. Thậm chí, tiền công không phải vấn đề hỏi giá để trả. Nhiều lúc người quen mượn, bố mẹ tôi vẫn thường tranh thủ, dậy sớm từ 3-4h sáng (gặt, cấy…) để làm cho nhà, dành thời gian ban ngày có thể đi làm mướn… Tất cả những tần tảo sớm hôm ấy, chẳng thấm thía gì so với những khó khăn, vất vả mà mình gặp phải bây giờ. Tôi vẫn luôn nhìn lại, lấy đó làm động lực để mỗi ngày trôi qua luôn là những cố gắng.

Ngày tôi học lớp 6, mẹ tôi mang thai em út, tôi mang trong mình suy nghĩ, tâm lý mặc cảm, e ngại với bạn bè cùng trang lứa, đúng như kiểu bị trọc ghẹo: “Lớn rồi mà có em bé”. Ngày mẹ sinh em, tôi vẫn miệt mài tìm đất thó (đất bùn) để học môn công nghệ, chẳng may mảy gì. Có lần nghe loáng thoáng trong câu chuyện bố nói với mọi người: “Nhà ít anh em, đẻ thêm để sau này mấy đứa lớn lên có anh có em”. Thời điểm đó, câu nói ấy chẳng thẩm thía gì đối với tôi, vẫn ngô nghê, non nớt lắm. Mãi đến bây giờ, khi đã kinh qua tất thảy những vấn đề của cuộc sống, tôi mới nhận ra được sâu thẳm vấn đề và hạnh phúc khi có đông em, là chị của chúng. Trước những bộn bề cuộc sống, có tất bật đến mấy, được trở về nhà dù vài ba hôm, vẫn chỉ muốn nghe chúng nó chí chóe, chạnh chọe nhưng đầy những yêu thương, tiếng cười. Tôi chỉ cần ngồi nghe, ngồi cười, lòng cũng đã cảm thấy đủ đầy.
Thời gian cứ thế trôi, bốn chị em tôi cũng theo năm tháng lớn lên, đi học rồi tự lập cuộc sống. Những tưởng khi tất cả khôn lớn, bố mẹ tôi theo đó cũng đỡ vất hơn. Nhưng không, hành trình mới mở ra, vất vả hơn, gian nan hơn, tư tưởng nặng trĩu hơn và chưa biết điểm dừng khi nào? Dẫu biết rằng cuộc sống là phải chấp nhận, nhưng đâu phải chấp nhận nào rồi cũng xong, vẫn có những chấp nhận chỉ cần nghĩ tới thôi là đủ trực trào.
Tôi về Minh Cường được hơn 4 năm, cũng từng đó thời gian tôi biết đến “Mùa hiếu hạnh” (Vu lan báo hiếu), được đồng hành qua các chương trình thực tế, được trải qua các cung bậc cảm xúc từ mua này sang mùa khác trong mỗi hoạt động. Từ bức tâm thư Chủ tịch HĐQT gửi đến Bậc Cha mẹ, từ những món quà được gói gém yêu thương, rồi cả chuyến đi kết nối Cha mẹ trong mùa du lịch… Tất cả đều tạo nên một nét văn hóa đặc trưng riêng, sự kết hợp độc đáo, hài hòa giữa những hoạt động doanh nghiệp và giá trị nhân văn cuộc sống.
Mùa hiếu hạnh 2021 sắp đến gần, trong sâu thẳm lồng ngực, chỉ mong mỗi ngày luôn hiện hữu những bình an về Cha mẹ, về tất thảy những điều tốt lành đối với mỗi gia đình.

 

Nguyễn Thị Thơm – Cán bộ HCNS/Phòng HCNS-Hà Nội, ngày 8/8/2021